Album cùng tên này cũng là album duy nhất mà mình có của nữ hoàng nhạc disco Donna Summer. Mình không hẳn là fan của thế loại disco, nhưng cũng muốn tìm tòi nghe thử xem thế nào nên mới lấy đĩa này về. Thật ra, ban đầu định lấy Bad Girl vốn nổi tiếng hơn ở tiệm, nhưng đĩa đó trầy nhiều quá nên thôi vậy.

Đúng ra thì album này không tệ. Ngược lại, nó khác với các album trước đó của Summer. Sau khi đầu quân cho hãng record mới là Geffen, Summer được kì vọng tiếp tục có những album bán chạy như tôm tươi trước đây, nhưng kết quả không được mong muốn. Vì lẽ đó, ông chủ của Geffen mới mời đến nhà sản xuất Quincy Jones – vốn khi đó đang lên rất nhanh sau nhiều album thực hiện cho Michael Jackson.

Tuy Donna Summer (album) không đạt được doanh thu như kì vọng, nó cũng đã cho thấy một Summer khá mới lạ. Trong album này, ngoài chủ đạo disco, vẫn có thể thấy những ngã rẽ nhỏ sang các dòng khác, đó có thể là chút soul hay mang chất thánh ca trong ca khúc (If It) Hurts Just A Little; hay rock trong ca khúc Protection (vốn ban đầu dự định sẽ hợp tác cùng Bruce Springsteen); album còn có ca khúc jazz nổi tiếng của Billy Strayhorn: Lush Life.

Album được thu âm chỉ trong 6 tháng kể từ session đầu tiên. Donna Summer sau này khi trả lời phỏng vấn có nói đây là một trong những album khó nhất mà cô từng thu. Phần vì nó thêm vài thể loại khác, phần vì nhà sản xuất mới Quincy Jones rất khắt khe. Khó mà nói album này có thể liệt vào top những album trong sự nghiệp của Summer, nhưng nó cũng không đến nỗi bết bát quá. Mình không thích disco lắm, nên nếu cho điểm, mình chỉ cho 3.5/5 điểm, vì nó không hay đủ để cuốn hút kẻ ngoại đạo như mình.