Trong cặp song ca danh tiếng một thời Simon & Garfunkel thì Paul Simon đóng vai trò có thể nói là quan trọng hơn người bạn Art Garfunkel. Hầu như toàn bộ những bài hát của cặp song ca này đều do Simon viết lời, trong đó, dĩ nhiên có những ca khúc đã rất quen thuộc với đông đảo thính giả yêu nhạc trên thế giới: The Sound of Silence, Mrs. Robinson, Bridge Over the Troubled Water… Sau khi nhóm tan rã vào năm 1970, Paul Simon đã có sự nghiệp solo rất thành công, ông vẫn cặm cụi sáng tác và trình diễn, nhưng buồn thay, lần này chỉ có một mình, cùng cây đàn guitar tinh tính tình tang.

One Trick Pony là album thứ 5 của Paul Simon, ra đời cùng lúc với bộ phim cùng tên mà ông thủ vai chính. Mình chưa có dịp xem phim này, nhưng thấy bảo tuy album được xem là soundtrack của bộ phim, cùng một ca khúc lại được trình diễn theo một phong cách khác biệt giữa phim và nhạc. Khá là thú vị.

Mình khá là ngạc nhiên khi lần đầu nghe album này, vì đây là album solo đầu tiên của Simon mà mình nghe kể từ thuở Simon & Garfunkel xa xưa. Nói thế nào nhỉ? Đại loại nếu không nhìn tên ca sĩ, thì chắc mình sẽ không ngờ đây là Paul Simon. Cũng có thể, The Sound of Silence là mốc son quá chói lọi trong sự nghiệp của Simon nói riêng và cặp song ca nói chung, nên những ca khúc solo sau này của Simon, nghe có chút gì đó hơi thiếu và chưa đủ. Giọng Simon chậm rãi và buồn man mác, nhưng nhạc đã là cái thứ nhạc pop-jazz lẫn tí funk của những tay ca sĩ đã bắt đầu ở phía sườn dốc bên kia của sự nghiệp. Có lẽ hơi đáng tiếc, nhưng chắc chẳng có thể chờ đợi gì hơn.

Nói là nói thế, album vẫn có những phút giây đẹp nhất định, đó là khi Simon buồn bã hỏi mẹ

Where you goin’?

I’m just born

trong That’s Why God Made The Movies, hay những giai điệu đầy hồi ức tuổi thơ trong ca khúc thành công nhất của album Late In The Evening, hoặc chất funk hơi nhẹ nhưng đủ để tăng thêm không khí vui tươi cho album vốn khá ảm đạm từ đầu đến giờ: One Trick Pony.

Một album mình không hài lòng 100%, nhưng mình vẫn đánh giá là một album chất lượng được.