Cùng với “Giấc mơ mang tên mình” của Khánh Linh, “Độc đạo” của Tùng Dương là số ít album tôi trông chờ nhất trong năm 2013 rồi. Chờ mãi album của Tùng Dương phát hành từ cuối năm 2013, đến giờ tôi mới có dịp nghe.

Trong phải cả vài năm nay, như là công thức, mỗi lần muốn tìm chút gì đó lãng đãng phiêu, tôi lại nghe Tùng Dương hát. Dương là nam ca sĩ hiếm hoi có quá nhiều bài nghe đủ khiến tôi run cả người vì thích thú, dù nghe bao nhiêu lần đi nữa.

Sau “Li ti” năm 2010, chờ 2 năm để rồi thất vọng nhẹ với “Tùng Dương hát tình ca”, tôi đón nhận “Độc đạo” với một tâm lí khá dè dặt. Tôi cứ e rằng, Dương ‘thể nghiệm’ nhiều quá, đã không còn là một Tùng Dương của cái thuở giản quái dị mà ma mị như trước nữa.

Thật khó nói về “Độc đạo”. Khó đến mức trong cả 2 tuần nay, tôi nghe đi nghe lại album nhiều lần, mà vẫn không biết phải có đánh giá sao về album này. Chắc cũng phải lâu rồi mới nghe được album nào mà nếu chú tâm nghe, có thể hình dung ra, album như có đến 3 Tùng Dương khác nhau: một Tùng Dương chững chạc, một Tùng Dương run rẩy và một Tùng Dương gai góc thử nghiệm.

[Cái đoạn viết lí giải tại sao tôi lại thấy đến 3 Tùng Dương trong chỉ một album, sau khi đọc lại, tôi cảm thấy mình nên gạch bỏ đi. Vì theo tôi cái này là điểm hay nhất của album (trừ những bài tôi nói dưới đây), hi vọng mỗi người nghe sẽ có một cảm nhận khác nhau.]

Nếu không có những bài hát tiếng Anh, thì có lẽ tôi sẽ đánh giá album này ở mức 7.5/10. Các bài tiếng Anh trong album này rất ‘vô duyên’, từ cách phối nhạc cho tới cách trình bày. Thử lấy All Is Full Of Love của Björk ra làm ví dụ đầu tiên. Đây là ca sĩ mà Tùng Dương từng bảo là anh rất thích, nhưng tôi có cảm giác anh chỉ gắng chạm vào phần kĩ thuật, mà không đến được cái hồn của bài hát. Tiếng nhạc điện tử trong bản phối của Dương lạc hẳn. Không! Bài này đâu có liêu trai đến thế, và Dương cũng đâu cần điệu đà trong từng chữ đến thế. Có thể thấy Dương định bắt chước Björk ở cách nhả chữ, đặc biệt những chữ ‘love’. Nhưng Dương trình bày chau chuốt quá mức và đơn điệu vô hồn. Nghe tới khúc Dương hát ‘your phone is off the hook/ your doors are all shut’ là thấy không ổn và phải bấm next ngay rồi.

Và cũng xin không nói thêm về một trong những bài hay nhất của Bob Marley ‘Redemption Song’, qua bản phối của Tùng Dương đã biến đổi ‘lạ’ thế nào. Nghe mà tôi cứ phải tự hỏi: Bob Marley thì có liên quan quái gì đến các thầy pháp người da đỏ đâu, sao Dương hát cứ như người ta đang làm lễ như thế.

[Lại cắt bớt đoạn chê].

Nhìn chung album này vẫn có những bài thật đỉnh của Tùng Dương, những bài mà đẳng cấp của anh thể hiện rõ nhất, nhưng vẫn còn đó những bài khiến người nghe như tôi phải băn khoăn, anh đang đi loanh quanh đâu trên con đường tìm phong cách cho mình hoài thế?