Sài Gòn xưa

Anh thích cái tên Sài Gòn hơn Thành phố Hồ Chí Minh.

Thật ra chẳng liên quan gì đến lí do chính trị này nọ. Đơn giản là vì từ hồi nhỏ, tầm mỗi tháng một lần, cứ buổi tối, lại có một thằng bé rất đáng yêu, với đôi mắt đen to tròn lay láy (là anh đới), đứng tựa cửa chờ mẹ “đi Sài Gòn” về. Khi đấy, đối với những đứa trẻ nhà quê như anh, thì “đi Sài Gòn” là một việc gì lớn lao lắm. Nó khác hẳn so với việc bọn anh hằng ngày vừa đi vừa chạy nhảy, cười nói líu lo trên con đường làng. Chính vì thế, hai chữ “Sài Gòn” nó có gì đó rất đặc biệt trong anh. Nó có thể là một phần niềm mơ ước thời còn niên thiếu, hoặc giả là những gì hiếm hoi còn sót lại mà anh có thể nhớ, để lâu lâu nhấp miếng trà và tặc lưỡi nói rằng: “Ngày đấy, anh thường hay nghĩ tới…”

Những người dân nơi đây cũng có rất nhiều người thích hai tiếng Sài Gòn. Đó đa phần là những người mà kí ức đẹp nhất gắn với vùng đất được mệnh danh “hòn ngọc Viễn Đông” trước năm 1975. So với lí do của họ, thì có vẻ anh hơi buồn cười nhỉ. Đúng kiểu em chã, uỷ mị, thơ với chả ấu, thằng vẽ chuyện, anh biết sẽ có đứa ác mồm ác miệng bảo thế. Nhưng kệ, anh cứ thích.

Anh chưa từng tự hỏi chính anh: Cái tình cảm thực sự của anh đối với Sài Gòn là gì? Chỉ đơn giản là một vùng đất nơi anh ở, hay nó là một phần trong anh?

Sài Gòn chẳng là của riêng ai. Nhưng khi anh đặt tiêu đề Sài Gòn của anh, ấy là anh đang muốn đề cập tới những cảm xúc về Sài Gòn qua cái nhìn của anh. Đó có thể là một góc nhìn đầy sần sùi, gai góc, sặc mùi tiêu cực; đó cũng có thể là một cái nhìn thật nhẹ, thật mông lung và huyền ảo. Đó có thể là cái nhìn được nhuộm một màu xám nhàn nhạt của quá khứ; hoặc giả là những màu sắc rõ nét nhất mà dòng thời gian – đang – tuôn – chảy dệt nên nó… Chỉ có một điều chắc chắn, anh nhắc lại, đó sẽ là cái nhìn của riêng anh..